Hoán Đổi Tội Lỗi

Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật
***
Chương 2: Em - Quá khứ (1)
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com (web tạm: tececede.com).
“Xin lỗi ngài, em đến muộn.”
Joo Tae Hyun trên người vẫn còn vương cái lạnh từ bên ngoài khẽ cúi đầu xin lỗi một lần nữa.
“Kẹt xe ngay phía trước luôn ấy ạ.”
“Không sao. Ta cũng chỉ vừa mới đến thôi.”
Seo Baek Han chậm rãi đảo mắt nhìn Joo Tae Hyun đang bước lại bàn. Thỉnh thoảng vẫn thấy cậu qua tranh ảnh báo đài nên anh biết cậu nhóc ngày xưa giờ đã lớn nhanh thế nào, nhưng khi gặp trực tiếp lại thấy thật khác lạ.
Joo Tae Hyun lúc nhỏ kiểu gì nhỉ, có cảm giác đáng yêu và xinh xắn hơn. Nhớ khi đó thân hình cậu gầy đến mức mặc đồng phục của Hae Ji mà chỉ riêng cậu là trông rộng thùng thình đến lạ. Vậy mà cậu lớn nhanh đến mức bây giờ những từ như đẹp trai, cao ráo lại trở nên hợp với cậu hơn.
“Nhưng mà, em cao thật đấy. Cao bao nhiêu rồi?”
“Ừ ừm. Chưa đến… một mét tám thì phải ạ.”
Ngón tay dài của Joo Tae Hyun đỏ ửng lên khi cậu vội cởi khăn choàng và áo khoác, kỳ lạ là hình ảnh ấy lại khiến cậu trông thật nhỏ bé. Phải rồi, năm nay mới có hai mươi, cao thì cao đấy, nhưng vẫn là đứa trẻ thôi.
Quả đúng như vậy, những bông tuyết rơi như đường bột trên tóc Joo Tae Hyun đã tan biến không còn dấu vết. Thân nhiệt của cậu cao thế kia mà, đúng là trẻ con vẫn là trẻ con.
“Bên ngoài tuyết còn rơi nhiều không?”
“Dạ có ạ.”
Khi Baek Han hất cằm ra hiệu ngồi xuống, Joo Tae Hyun liền lập tức ngồi vào chỗ. Thái độ ngoan ngoãn nghe lời ấy khiến cậu trông chẳng khác gì một vật nuôi được ai đó dày công thuần hóa. Như một chú chó giống tốt có bộ lông bóng mượt, không hề rối tung dù chỉ một chỗ.
“Ta gọi đồ uống trước rồi, em không phiền chứ?”
“ À, dạ. Em cảm ơn ạ.”
Dù trả lời lễ phép nhưng Joo Tae Hyun vẫn không đưa tay cầm lấy ly nước. Là americano đá cơ bản nhưng có vẻ không phải là sở thích của cậu nhóc.
Dù vậy thì cũng biết làm sao được. Họ gặp nhau không phải để uống cà phê và tán gẫu cho vui.
“Dạo này em vẫn ổn chứ?”
Seo Baek Han giả vờ không thấy bàn tay liên tục cầm lên rồi lại đặt xuống ly cà phê của Joo Tae Hyun, chọn lấy một câu chào hỏi xã giao an toàn.
Thật ra Seo Baek Han thích kiểu người thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình. Dù là người quen hay người yêu, anh chán ngấy việc ai đó lấp lửng, ấp úng ở bên cạnh mình. Nếu không có tài đó, ít nhất cũng phải có khả năng diễn xuất giỏi đến mức có thể dễ dàng lừa gạt người khác thì mới được.
Thế nhưng dù sao thì Joo Tae Hyun cũng là người sẽ chẳng bao giờ bước chân vào lãnh thổ của mình. Việc đánh giá cách cư xử còn non nớt của một đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa kim cương, lớn lên chỉ biết ăn những thứ tinh hoa như này thì cũng thật nực cười.
“Thì…… Em vẫn vậy thôi ạ. Còn ngài thì sao?”
“Ta mới tạm xong luận văn nên giờ cũng đỡ vất vả rồi. Em cũng nói là đã nhập học sớm rồi đúng không?”
“Dạ.”
“Washington à, ngoài sức tưởng tượng đấy. Em có hứng thú với chính trị à?”
“Dạ không đâu ạ.”
Sau đó là những câu hỏi xã giao qua lại, và Joo Tae Hyun thì vẫn nhất mực trả lời cụt lủn. Với tư cách là người chủ động xin gặp để nhờ giúp đỡ, thái độ thờ ơ của cậu khiến người ta cảm thấy thật xấc xược. Dù sao thì với Seo Baek Han, người vốn chẳng có suy nghĩ sẽ dành quá nhiều thời gian cho cuộc gặp mặt này, cũng chẳng bận tâm lắm.
“Nhưng mà, Tae Hyun à.”
“Dạ?”
“Không phải em nên chào đón ta với một thái độ vui vẻ hơn chút so với bây giờ sao?”
“...... Dạ?”
Dẫu vậy, anh cũng không muốn bỏ qua cho cái kiểu ngạo mạn của một đứa nhóc còn xanh non nhưng lại ra vẻ như không có gì để tiếc nuối.
“Em biết mà, mỗi lần ta về Hàn Quốc thì thời gian đều phải chia từng phút một đấy.”
Trong đôi mắt tĩnh lặng của Joo Tae Hyun, những gợn sóng bắt đầu lay động muộn màng. Có vẻ như cậu không hề ngờ được rằng Seo Baek Han lại có thể phản ứng một cách gay gắt như vậy.
“Hôm nay để gặp em, ta đã rất khó khăn để điều chỉnh lại lịch trình đấy.”
“À…… Cái đó, dạ, em cũng biết ạ. Ừm, vậy nên, cảm ơn ngài vì đã dành thời gian cho em.”
Nhìn yết hầu của Joo Tae Hyun phập phồng rõ rệt vì nuốt nước bọt, Seo Baek Han khẽ nhếch môi cười như thể cuối cùng cũng làm vừa ý anh.
“Ta cũng vì tò mò nên mới ra gặp thôi nên em không cần phải cảm ơn đâu, chỉ là mong em hãy tỏ ra hài lòng khi gặp ta dù chỉ một chút thôi.”
“Dạ, em sẽ làm vậy. ….… Em, xin lỗi ạ.”
Thay vì đáp lời, Seo Baek Han chỉ giữ nguyên ánh nhìn thẳng tắp trong khi đưa tách cà phê lên môi.
May mắn là Joo Tae Hyun dường như tinh ý đã nhận ra ngay điều Seo Baek Han muốn cậu nói là gì. Nhìn cách cậu chầm chậm nói thêm rằng “Ngài cũng biết rồi đấy nhưng mà em có chút không được tự nhiên…” là đủ thấy được.
Vốn dĩ Seo Baek Han không thể chịu được việc có ai đó đứng “trên đầu” mình, nhưng anh cũng không đến mức cư xử gay gắt với một đứa nhóc. Dù sao đi nữa chẳng có gì mất mặt hơn thế.
Nhưng đó là câu chuyện nếu như Joo Tae Hyun thực sự chỉ là một sinh viên 20 tuổi bình thường.
“Ngày hôm đó em có thời gian không?”
— Vâng.
“Em có biết em đang nhắn cho ai không đấy?”
— Em biết chứ, ngài Baek Han. Đúng là em liên lạc với ngài mà.
“Hừm. Có chuyện gì vậy?”
— … Em nghĩ đây không phải chuyện có thể nói qua điện thoại đâu ạ.
Cậu út quý như vàng ngọc của DH Group lại chủ động liên lạc với con trai trưởng của Nghị sĩ Đặc biệt Seo Hong Kyu để hỏi xin gặp mặt chỉ vì muốn xin lời khuyên về chuyện gia đình. Kể từ khoảnh khắc đó mọi cuộc hội thoại giữa Seo Baek Han và Joo Tae Hyun đến cả một cái thở dài cũng phải được tính toán kỹ lưỡng.
“À. Nhưng ta nói trước nhé, nếu em định nhờ ta giúp vụ điều tra thuế hay gì đó thì—”
“Không phải đâu ạ!”
Cố ý nói đùa để phá tan bầu không khí lạnh lẽo, vậy mà Joo Tae Hyun lại tròn xoe mắt ngạc nhiên. Dáng vẻ cậu xua tay liên tục, miệng hơi hé ra, chẳng khác gì cái thời đỉnh đầu của đứa nhóc này chỉ mới chạm tới hông anh.
“Thật sự, thật sự không phải đâu ạ. Chỉ là, nếu không phải ngài thì em chẳng biết phải hỏi ai nữa.”
“Chuyện gia đình mà chỉ có thể kể với ta sao. Chà, chuyện này nghe ngày càng lớn đấy.”
Seo Baek Han khẽ cười rồi khoanh tay lại một cách thoải mái.
“Ừ. Miễn là không phải chuyện phạm pháp thì được. Là chuyện gì vậy?”
Chẳng rõ từ lúc nào, vẻ ngạc nhiên ban nãy biến mất, Joo Tae Hyun lại trở về với khuôn mặt bình thản và có chút cau có. Nếu không phải vì hành động chà nhẹ dưới móng tay bằng ngón cái và ngón trỏ, thì người ngoài chắc cũng khó mà nhận ra cậu đang có phần căng thẳng.
“Là, ừm…”
Seo Baek Han chăm chú nhìn Tae Hyun đang lựa lời, rồi từ tốn nhấp một ngụm cà phê.
“Chuyện không tiện nói qua điện thoại thì gặp mặt cũng chẳng dễ nói hơn đâu nhỉ.”
─ Là, chuyện liên quan đến gia đình em…
“Chuyện gia đình? Em đây là muốn kể chuyện nội bộ của DH Group cho mình nghe à?”
─ … Vâng. Vì nếu không phải là ngài thì em không biết nên hỏi ai cả.
Ban đầu Seo Baek Han cũng chẳng mấy để tâm mà đáp hờ hững, nhưng khi nghe đến chuyện gia đình thì hứng thú của anh lập tức trỗi dậy. Một đứa nhóc mà anh không gặp riêng suốt mấy năm nay lại đột nhiên tìm đến, nói muốn bàn chuyện nội bộ của tập đoàn DH với một người ngoài như anh sao? Huống hồ khi nghĩ lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người, việc Joo Tae Hyun chủ động liên lạc lại càng khiến anh khó hiểu.
“Em, từng thích ngài.”
Quả thật, ba năm trước, trong buổi tất niên của hội con cháu hậu duệ các nhà hoạt động độc lập - “Hae Ji”, Joo Tae Hyun đã điềm tĩnh thổ lộ tình cảm của mình rồi bỏ đi.
“Chỉ là… Từng như thế thôi ạ.”
Lại còn dùng thì quá khứ.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com (web tạm: tececede.com).
***
Tên truyện: Hoán Đổi Tội Lỗi (Dirty Switch)
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Agnes
Proofreader: Mật

Bình luận (0)