Banner Home
Mùi Hương Khó Cưỡng - chapter 1: Vol1 | Thiên Chu Chi Dạ
Săn Lùng Omega - 04

Săn Lùng Omega

TCCD 9297 chữ Cài đặt

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

***

Chương 4:

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com (web tạm: tececede.com).

“Nhanh chân lên.”

Milo, người tự giới thiệu là quản gia, nói. Nghe vậy, Riel cùng những người hầu khác vội vã bước nhanh hơn.

“Tòa nhà trước mặt là dinh thự của ngài Castor Marguerite, chủ nhân của gia tộc. Các ngươi chỉ được phép di chuyển và hoạt động trong khu vực đó. Còn tòa nhà bên cạnh là biệt viện, nơi cậu chủ Joshua đang ở, tuyệt đối không được bén mảng tới.”

Nghe lời quản gia, mọi người khẽ liếc nhìn sang bên. Phía sau khu rừng dày đặc, không thấy điểm kết thúc thấp thoáng một tòa nhà. Lãnh địa nhà Marguerite rộng lớn đến mức khoảng cách giữa dinh thự chính và biệt viện cũng xa tít. Cùng thuộc gia tộc Marguerite nhưng lại tách biệt thế này, thật kỳ lạ.

Người ta đồn rằng hai anh em nhà này tuy đẹp đẽ nhưng lại có tính cánh hoàn toàn trái ngược nhau. Những người hầu mới, đã nghe qua tin đồn, thì thầm với nhau rằng liệu chủ nhân có đuổi người em trai của mình ra ngoài không. Hoặc có thể, vì để chuẩn bị cho người thừa kế mới, vị chủ nhân trước đã nhốt cậu chủ nổi loạn kia vào một biệt viện trong rừng. 

Dẫu sao thì, bỏ lại những lời đồn đoán phía sau, đám người hầu mới với gương mặt nghiêm nghị đầy quyết tâm thề thốt sẽ chỉ trung thành với chủ nhân. Riel cũng siết chặt tay, tự nhủ sẽ không bao giờ rời xa người mà mình sẽ tuyệt đối phụng sự.

Dinh thự chính là một tòa nhà ba tầng. Đám người hầu dừng trước cánh cổng lớn. Không một tiếng động, cánh cửa mở ra hai bên. Họ bước vào trong dáng đi đều tăm tắp như những người lính diễu hành. Riel cũng vội vã bước nhanh để không bị tụt lại phía sau.

Riel ôm chặt túi hành lý nhỏ của mình, túi đồ thì cũng chỉ là một cái bọc nhỏ. Riel bám sát theo sau mọi người. Cậu không dám tưởng tượng nếu lạc đường ở đây thì sẽ ra sao.

Có người sẽ cười khầy, cho rằng ai lại đi lạc trong nhà của mình. Nhưng nếu thực sự nhìn thấy dinh thự này ngoài đời, họ sẽ hiểu ngay thôi. 

Sau 20 năm sống trong nhà thổ, lần đầu tiên đặt chân đến một nơi hoàn toàn mới, Riel căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Gia tộc Marguerite gần đây đã thay đổi chủ nhân, và vì thế vị chủ nhân tiền nhiệm được chuyển xuống một biệt thự ở vùng quê.

Vị chủ nhân tiền nhiệm, tức là cha của gia chủ hiện tại Castor Marguerite, khi xuống vùng quê đã mang theo nhiều người hầu cũ từng phục vụ ông. Vì vậy, họ đã tuyển thêm những người hầu mới để phục vụ Castor. Tổng cộng có khoảng 70 người được chọn, và Riel may mắn là một trong số đó.

Gia tộc Marguerite cung cấp cho người hầu mới không chỉ những bộ đồng phục để mặc ban đầu mà còn cả đồ ngủ và thường phục. Chỉ riêng những thứ đó, người hầu đã có thể xoay sở trong một tháng. Sau đó, họ có thể dùng số tiền kiếm được để tự mua sắm thêm cho mình.

Thông thường, người hầu phải tự bỏ tiền mua đồng phục để mặc khi bắt đầu làm việc, kể cả giày cũng vậy. Vì thế, đối với những gia đình lao động nghèo, việc vào làm người hầu cho một gia đình quý tộc là một gánh nặng khá lớn. Chính vì lý do này, những gia tộc quý tộc mà Riel có thể vào làm chỉ có gia tộc Marguerite và Medicis, những nơi sẵn sàng cung cấp quần áo ban đầu. Riel nhẹ nhàng lướt ngón tay trên chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần đen được là phẳng phiu và chiếc áo ghi-lê sẫm màu. Đây là lần đầu tiên cậu mặc quần áo đẹp, nên cảm giác có đôi chút lạ lẫm và thích thú.

“Wow!”

Riel há hốc miệng trước trần nhà cao vút như không có điểm cuối. Cứ như thể đang bước vào một nhà thờ khổng lồ.

“Đây là phòng cầu nguyện riêng của gia tộc Marguerite. Các ngươi phải đặc biệt chú ý cẩn thận khi dọn dẹp nơi này.”

Quản gia Milo lên tiếng.

“À, hóa ra là phòng cầu nguyện.”

Riel khẽ lẩm bẩm.

“Ấn tượng thật, nhỉ?”

Một nữ người hầu đứng cạnh đáp lời Riel.

“Chào nhé, tôi là Charlotte.”

“Charlotte ạ? Em chào chị, em tên là Riel.”

Riel thận trọng nói tên mình. Charlotte trông có vẻ lớn tuổi hơn cậu một chút.

“Tôi hai mươi ba tuổi. Còn cậu? Trông cậu trẻ quá.”

“Em hai mươi tuổi ạ.”

“Ôi, trẻ thật đấy. Làm người hầu khó hơn cậu nghĩ nhiều, cậu là nổi không? Nếu có gì không biết cứ hỏi chị nhé. Chị từng làm người hầu ở một gia đình khác và đã đến đây khi nghe tin họ tuyển người”

Riel khẽ mỉm cười và gật đầu trước sự tử tế của Charlotte. Có lẽ cô ấy đến đây vì mức lương. Ở Albitro, gia tộc Marguerite nổi tiếng với việc không tiếc tay trả lương hậu hĩnh cho những người hầu.

“Mỗi chủ nhật, các buổi lễ sẽ được tổ chức ở nhà thờ bên ngoài. Còn phòng cầu nguyện này chỉ dùng cho các buổi cầu nguyện vào buổi sáng hàng ngày hoặc khi gia đình tổ chức lễ tưởng niệm.”

Không hổ danh là gia đình có truyền thống tôn giáo, đến cả cầu nguyện buổi sáng cũng có. Tiếng thở dài khẽ vang lên khắp căn phòng, nhưng với Riel thì việc dậy sớm vào buổi sáng không thành vấn đề.

Trái lại, Riel thường ngủ nhiều vào buổi tối. Đó là gì do cậu thấy rất vất vả khi làm việc ở nhà thổ.

Nhà thổ thường nhận khách vào ban đêm, nhưng Riel cứ đến mười giờ đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, thường xuyên gật gù trong góc phòng. May mắn là Riel không phải trực tiếp tiếp khách, nên lúc nào có ga giường bẩn được mang ra, cậu sẽ ôm chúng đến phòng giặt, hoặc khi các Omega tiếp khách xong bước ra khỏi phòng, cậu sẽ nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho họ.

Cầu nguyện buổi sáng à? Thật ra như thế lại hợp với cậu. Ngủ sớm và dậy sớm là điều cậu hoàn toàn có thể làm tốt.

“Mọi người giữ trật tự và đi theo tôi.”

Quản gia Milo nhẹ nhàng nhắc nhở. Người ta thường có định kiến rằng quản gia là người vô cùng nghiêm khắc, nhưng Milo không như vậy và Riel cảm thấy mừng vì điều đó. Nghe đồn chủ nhân Castor là người  chu đáo và ôn hòa, xem ra quản gia của ngài cũng mang phong thái tương tự.

Đoàn người dài bất tận lặng lẽ bám theo sau lưng quản gia.

Riel bước đều theo đoàn người, mắt lướt nhìn xung quanh. Dinh thự này thật sự rất rộng lớn. Lớn nhất trong số tất cả các ngôi nhà mà cậu đã từng thấy. Cũng phải thôi, một đứa lớn lên trong nhà thổ như cậu, làm sao có cơ hội được nhìn thấy một nơi sang trọng như thế này?

“Đây là khu vực trung tâm nhất của dinh thự. Thông thường, các dinh thự khi mở cửa chính người ta sẽ thấy ngay đại sảnh ở trung tâm. Ở đây cũng vậy, cánh cửa bên phải này chính là lối vào trung tâm của đại sảnh. Đáng lẽ ta phải mở cửa chính để đưa các ngươi vào đây rồi mới giải thích mới đúng, nhưng vì cần giới thiệu về phòng cầu nguyện quan trọng nhất, nên mới đi lối vòng khác. Khi làm việc, hãy cẩn thận để tránh nhầm lẫn.”

Riel gật đầu, chăm chú lắng nghe lời của quản gia.

“Con đường chúng ta vừa đi là lối đi dành cho người hầu. Chủ nhân của dinh thự, ngài Castor thường không quá để tâm lắm nếu chạm mặt người hầu, nhưng rõ ràng lối đi của người hầu và chủ nhân là khác nhau. Hãy nhớ kỹ điều đó.”

Mọi người đều cúi đầu trước lời nói của vị quản gia.

“Dinh thự này được chia thành hai phần: phía trước và phía sau. Đại sảnh tiệc, phòng tiếp khách, phòng dành cho khách quý, thư viện, phòng làm việc và phòng ngủ là các khu vực dành cho chủ nhân cùng khách sử dụng đều nằm ở phía trước. Còn phía sau là khu vực dành cho người hầu.”

Khi mở cánh cửa Green Baize* cánh cửa phân cách giữa hai khu vực của dinh thự, bước qua cánh cửa ánh mắt mọi người lập tức bị cuốn theo vẻ xa hoa và lộng lẫy bên trong. Những người hầu mới đến cảm thấy có phần lạc lõng trước khung cảnh lộng lẫy ấy.

"Green Baize Door" là một thuật ngữ chỉ cánh cửa (thường bọc vải xanh) phân cách khu vực của chủ nhân và khách khứa với khu vực của người hầu trong các dinh thự quý tộc thời xưa.

“Dinh thự chính gồm tầng bán hầm, tầng một, tầng 2 là nơi chủ nhân thường ở và tầng áp mái. Các hầu gái sẽ ở tầng áp mái, còn các hầu nam thì sẽ dùng tầng bán hầm. Ngoài ra, nơi ở của của các Omega cũng được phân chia rõ ràng, nên các Omega tuyệt đối không được rời khỏi khu vực của mình.”

Nghe từ “Omega”, Riel cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp. Dù chẳng ai ở đây nói gì với cậu, nhưng cậu vẫn bất giác co rúm lại.

Ai mà ngờ được chứ? Rằng mình sẽ trở thành Omega. Chỉ vài ngày trước thôi, đó là điều cậu không thể tưởng tượng nổi.

Riel vẫn chưa thể thích nghi. Nếu cậu phát hiện mình là Omega từ khi còn nhỏ, có lẽ cậu đã được các Omega ở nhà thổ dạy về tình dục. Nhưng giờ đây, chẳng có ai dạy cho cậu những điều đó. Dù sao thì Riel vốn chẳng có cha mẹ hay anh chị em gì cả.

Cậu nắm chặt lọ thuốc ức chế pheromone mà Lucy đưa đang nằm trong túi, kiểm tra lại một lần nữa như thể sợ làm mất. Chỉ khi cảm nhận được lọ thuốc trong tay, Riel mới dám thở phào nhẹ nhõm.

***

“Cậu chủ, nước tắm đã chuẩn bị xong.”

Nghe lời của hầu gái, Joshua bước vào phòng tắm. Khi từng lớp quần áo được cởi bỏ, cô hầu gái cố gắng tránh ánh mắt của cậu. Cơ thể rắn chắc dưới ánh đèn đẹp đến mức ai cũng phải trầm trồ, chính người hầu gái cũng hiểu rất rõ vẻ đẹp ấy đi kèm với sự nguy hiểm đến nhường nào. Cô cúi đầu xuống, tiếng nước ào ạt vang lên chẳng mấy chốc mà xé toạc màn tĩnh lặng bao trùm không gian, phá tan mặt nước tĩnh lặng. Joshua thả mình vào bồn tắm.

Nằm dài trong bồn tắm, Joshua hướng ánh mắt lên trên ngẩn ngơ nhìn những giọt nước đọng trên trần nhà.

“Thuốc lá.”

Chỉ với một lời nói, cô hầu gái đứng cạnh vội vàng đặt điếu thuốc vào miệng hắn rồi châm lửa. Joshua kéo một hơi dài, nhả ra làn khói trắng lững lờ tan vào không trung. Trong phòng chỉ còn tiếng giọt nước tí tách rơi xuống bồn tắm.

“Cậu ta đã biến đi đâu được nhỉ.”

Omega xinh đẹp đó biến đâu mất rồi? Đã tìm kiếm khắp nơi trong Albitro, cứ như thể chui xuống đất hay bốc hơi lên trời mà không để lại một dấu vết gì.

“Hay là chết đâu đó rồi?”

Omega mà Joshua từng ôm ấp, kể cả nếu không phải là người đó thì cũng nhiều không kể xiết. Vậy mà sao hắn cứ luôn nghĩ về người đó. Lẽ nào dư âm của kỳ động dục vẫn còn sót lại? Nhưng kỳ động dục của hắn đã kết thúc từ hai tuần trước rồi cơ mà.

“Phù...”

Joshua rít một hơi thuốc lá thật sâu đến mức hai bên má hóp lại, rồi nhả ra làn khói xám đục. Trong đầu vẫn hiện rõ thân hình trắng noãn ấy. Cả cái lỗ nhỏ nhắn, mềm mại kia. Và cả hương dâu ngọt ngào của pheromone bao bọc lấy pheromone của hắn.

“Sao cả pheromone cũng đáng yêu đến vậy chứ. ”

Joshua đưa tay ra hiệu, hầu gái liền vội vàng mang gạt tàn đến. Hắn dụi điếu thuốc vẫn còn đang cháy dang dở vào đó, rồi đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt ra phía sau. Mái tóc đen tuyền thật quyến rũ. Khuôn mặt đó, bất cứ ai nhìn vào cũng phải thừa nhận là rất đẹp. Khi còn nhỏ, mọi người đều mặc nhiên nghĩ rằng Joshua chắc chắn sẽ là Omega. Đơn giản vì cậu quá xinh đẹp. Bây giờ thì hắn đã cao đến một mét chín, bờ vai cũng rộng lớn vạm vỡ, nhưng trước khi phát hiện là một Alpha, Joshua cũng chỉ là một “cậu chủ xinh xắn” mà thôi.

Là con trai thứ, Joshua ngay từ nhỏ đã sống một cuộc sống gần như tách biệt với gia đình. Khác với dân thường những người phải bận rộn mưu sinh vì miếng cơm manh áo, cuộc sống của quý tộc chỉ xoay quanh ăn chơi hưởng lạc. Những buổi tiệc tùng được tổ chức liên miên, thường quy tụ gia chủ đương nhiệm và các Alpha kế vị tương lai. Đôi khi, cả những đứa trẻ chưa phát hiện giới tính cũng được đưa đến. Bởi chẳng ai biết được trong số đó ai sẽ trở thành Alpha, và ai sẽ trở thành người kế vị tiếp theo.

Trước khi phân hóa giới tính, Joshua thường cùng anh trai của mình tham gia các bữa tiệc. Khi đó, hắn còn thấp bé lại chưa tới giai đoạn phát triển đặc tính sinh dục thứ cấp một cách rõ ràng, nên mọi người đều tin chắc rằng hắn là một Omega. Và họ đều để mắt đến Joshua, với ý định sau này khi hắn thật sự trở thành Omega thì sẽ gả cho con con trai nhà họ. Và dĩ nhiên, mọi dự tính đều trở thanh công cốc.

Bất chấp kỳ vọng của bao người, Joshua lại phát hiện là một Alpha cực trội hiếm có, và rồi hắn trở thành một kẻ trăng hoa nổi tiếng bậc nhất.

“Bức bối vì không được thỏa mãn à…Ha, chết tiệt.”

Nghĩ lại thì, kỳ động dục vừa rồi hắn chẳng làm được gì ra hồn để có thể giải tỏa. Dù đã cho gọi người hầu gái khác đến để cho hắn giải tỏa cơn động dục ấy, nhưng chưa thể xuất tinh thì hắn đã hết hứng. Trong đầu hắn cứ hiện lên hình ảnh của Omega nhỏ bé kia, khiến hắn chẳng thể nào có thể giải tỏa hết được cơn dục vọng đang dâng trào trong cơ thể.

Joshua nhấp một ngụm rượu vang rồi đưa tay xuống phía dưới. Dù chưa cương cứng, nhưng dương vật của hắn vẫn rất dài và to. Joshua nắm lấy dương vật to lớn bằng cả bàn tay, và bắt đầu sục nó.

Ký ức ập về làm hắn nhớ lại cái miệng ấm nóng cùng chiếc lỗ nhỏ siết chặt lấy dương vật của hắn. Dáng vẻ ngây ngô, vụng về đến mức chỉ biết cắn chặt răng để che giấu đi, cái đầu nhỏ nhắn cứng đờ chẳng dám nhúc nhích ngơ ngác nhìn. Đôi mắt tròn xoe đẫm lệ, những hình ảnh đó liên tục hiện lên làm cho dương vật của hắn cứng hẳn lên.

“Ha…”

Joshua thở dài nặng nề, tay hắn siết chặt hơn. Cái lỗ nhỏ đó lại có thể khít đến vậy sao? Mùi hương của dâu rừng và mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ Omega non nớt ấy vẫn quẩn quanh trong tâm trí hắn, khiến đầu óc hắn quay cuồng. Thoáng chốc, đã hơn hai tuần trôi qua, những quả dâu phủ khắp khu rừng cũng đã biến mất.

“Ư…”

Tay hắn di chuyển lên xuống nhanh dần, Joshua nghiến chặt răng khiến quai hàm nổi rõ, lông mày cau lại thật sâu. Pheromone bùng lên dữ dội, mùi pheromone nặng nề giống như mùi đất ẩm nồng nặc bốc lên dữ dội, lan tỏa khắp nơi như thể đang lấp đầy căn phòng tắm ẩm ướt, ngột ngạt này.

“Kh…”

Hắn rên lên như một con thú hoang và bắn ra dòng tinh dịch trắng đục vào tay.

“Ha… Ha… Chết tiệt…”

Cơn khát tình vẫn còn đó. Hắn thèm một điếu thuốc. Đúng lúc hắn định với tay ra tìm thuốc thì…

“Cậu chủ.”

“Cái gì?”

Người hầu gái cúi gằm mặt xuống đất, vội vàng nói.

“Người của gia tộc Medicis đang chờ từ nãy giờ rồi ạ.”

“À, mang tin tốt gì đến à? Cho vào đi.”

Ngay khi mệnh lệnh vừa dứt, những người đàn ông lực lưỡng lập tức bước vào trong.

Joshua vuốt mái tóc ướt ra sau, nhìn người đang đứng trước mặt mình.

“Thành thật xin lỗi. Dù đã tìm khắp nơi, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể tìm được người ngài muốn tìm.”

Đắm mình trong bồn tắm, cơ thể hắn lộ rõ từng thớ cơ săn chắc. Người hầu gái đứng bên cạnh lén liếc nhìn, nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của Joshua, cô vội vàng quay mặt đi.

“Sao? Thèm à?”

“Không! Không phải vậy đâu, cậu chủ!”

Người hầu gái vội vàng lắc đầu, lùi lại vài bước.

“Dù có thèm cũng không được. Ta không cho đâu. Phải để dành cho đứa Omega đó.”

Ai mà nghe được lại tưởng hắn là một người kiên định và giữ gìn tiết hạnh. Nhưng Joshua Marguerite mà đi đôi với tiết hạnh và chính chuyên á? Đến chó đi ngang cũng phải bật cười.

Joshua thật sự cạn lời trước tình cảnh này. Hắn hoàn toàn không lường trước được chuyện như này sẽ xảy ra.

Người của gia tộc Medicis vốn là những kẻ chuyên săn tìm người. Dù số tiền thuế mà những kẻ trốn nợ quỵt chẳng đáng là bao, Joshua biết rõ cái thói quen “được voi đòi tiên” của những kẻ bỏ trốn đó, một khi đã bỏ qua thì chúng sẽ coi đó là chuyện đương nhiên. Vì vậy, người của gia tộc Medicis chưa từng tha thứ dễ dàng cho bất kỳ ai bỏ trốn. Vậy mà lần này, đến cả họ cũng không tìm ra được.

“Thật sự không tìm thấy à?”

Joshua hỏi lại, giọng đầy ngỡ ngàng. Những người của gia tộc Medicis chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

“Chúng tôi xin lỗi, thưa ngài.”

“Không, không. Bỏ cái câu ‘xin lỗi’ vô dụng ấy đi.”

Nếu những người đứng trước mặt là kẻ dưới quyền của Joshua, thì có lẽ giờ đã bị đánh cho dở sống dở chết. Nhưng đây lại là người của nhà khác, nên hắn không thể ra tay, Joshua chỉ đành thở dài, nhíu chặt lông mày.

Thật ra, có giết chúng cũng chẳng sao. Joshua Marguerite sống ngang ngược chẳng phải mới ngày một ngày hai. Nhưng lý do khiến hắn không hành động tùy tiện theo ý mình đơn giản chỉ vì lười. Hơn nữa, người bạn thân của hắn Frost, tuy bề ngoài có vẻ thanh tao, cao quý, nhưng lại là một kẻ khó lường. Một khi tài sản bị động đến thì chẳng biết bản thân sẽ bị trả đũa ra sao. Tốt nhất là đừng nên động vào

Tình bạn? Thứ ấy có tồn tại sao?. Trong ba mươi năm làm “bạn tốt” của nhau, thứ ấy chưa bao giờ tồn tại giữa họ, cũng chẳng có cái gọi là nghĩa khí. Cả hai sống vì thú vui và chỉ làm theo ý mình.

“Thật sự đã lục tung mọi nơi rồi à?”

“Vâng. Trừ Cung điện ra, chúng tôi đã tìm khắp nơi”

“Haa!”

Dù có là Joshua đi nữa, hắn cũng chẳng thể động vào Cung điện. Gần đây, hoàng gia cũng không còn tiếp nhận Omega nữa. Vua là một Alpha, còn người sắp trở thành Nam hậu thì lại là Omega, vì thế mà họ trở nên cực kỳ khắt khe với những Omega khác.

“Đã thử tìm Omega có mùi dâu chưa?”

“Xin lỗi thưa ngài, bọn tôi đều là Beta nên…”

“Đệt.”

Joshua cuối cùng cũng buộc miệng chửi thề.

Bọn beta chết tiệt! Cả Cung điện lẫn gia tộc Medicis tất cả đều vì cái chủ nghĩa sạch sẽ kỳ quặc ấy mà không giữ Omega.

“Các người có vấn đề gì thế? Chỉ là Omega thôi mà. Làm với nhau một trận cho sướng, rồi đá ra ngoài là xong.”

Đó chính là cách sống của Joshua. Vì thế, trong tòa nhà ở biệt viện những người hầu được họ bố trí đều là Beta, tất cả những điều này đều có chủ đích. Nhưng thi thoảng, Joshua đến tòa nhà chính để gặp anh trai mình, người đứng đầu gia tộc và mang về một Omega nào đó mà hắn ưng ý. Dĩ nhiên, hắn không giữ Omega nào lâu. Chơi chán thì hắn trả họ lại cho tòa nhà chính hoặc thẳng tay đuổi ra ngoài.

Chính vì thế, hắn càng không thể hiểu nổi cái kiểu sạch sẽ quá mức, bệnh hoạn của thằng bạn thân mình.

“Có thai thì đã sao? Có thai đâu đồng nghĩa với việc trở thành người của gia tộc. Sao phải nghĩ phức tạp thế hả?”

Đám người dưới trướng nhà Medicis không dám hé răng lấy nửa lời. Sự phục tùng và lòng trung thành với chủ nhân của họ thật đáng kinh ngạc, đến cả sau lưng cũng không dám mở miệng chửi lấy một câu.

“Trừ Cung điện ra thì đã lục tung mọi nơi rồi à. Vậy chết rồi sao? Tiếc thật.”

Joshua tặc lưỡi, trong đầu mường tượng lại dáng người trắng trẻo, mềm mại ấy. Gần đây, có lẽ vì dục vọng không được giải tỏa nên cả người hắn luôn cảm thấy nặng nề, bức bối.

“Tên đó trốn ở xó xỉnh nào được nhỉ? Thuốc lá.”

Theo lệnh của Joshua, người hầu gái đứng ngay cạnh lập tức bước tới, đưa điếu thuốc vào miệng cho hắn rồi châm lửa. Joshua phả ra không trung một làn khói mỏng, hắn tiếp tục hỏi:

“Nhà thổ thì sao?”

Một chi tiết bất chợt lướt qua trong đầu hắn. Hành động của Omega đó vụng về đến lạ. Đúng là vậy, càng nghĩ kỹ càng thấy mọi thứ Omega đó làm đều lóng ngóng. Thậm chí, đến việc bản thân là trội hay lặn cũng không biết rõ. Mùi hương lan tỏa trong rừng ngày hôm đó rõ ràng là trội, mà còn là cực trội. Nhưng nếu đến mức chẳng biết cả đặc điểm phân hóa của bản thân, thì rất có thể đã đến nhà thổ để kiếm tiền.

“Chúng tôi cũng đã tìm khắp nhà thổ.”

“Cả cái đám làm việc vặt ở đó, chứ không chỉ bọn tiếp khách, cũng tìm rồi chứ?”

Trước câu hỏi của Joshua, đám người của nhà Medicis khẽ gật đầu, ánh mắt như thể muốn nói: Ngài xem thường chúng tôi quá vậy?

“Chà, đúng là nhà Medicis. Tìm đến vậy rồi cơ à.”

Joshua nói một câu như thể than thở, rồi kéo một hơi thuốc thật sâu.

Bình thường, hắn chẳng bao giờ phạm sai lầm như vậy. Mỗi khi đi săn Omega, Joshua luôn hành động như một con thú săn mồi thực thụ. Dẫu đó chỉ là trò tiêu khiển, nhưng chưa bao giờ để con mồi của mình thoát. Thế mà lần này, hắn đã chủ quan. Nếu phải đổ lỗi, thì chắc là do dấu hiệu của cơn động dục sắp đến khiến đầu óc bị mất tập trung. Và hơn thế nữa, cũng vì Omega đó quá ngây thơ, đến mức Joshua không nghĩ nó đủ gan dạ để bỏ trốn.

Có lẽ vì chưa bao giờ mà Joshua không sử hữu được những thứ mình muốn, nên lần này mới phát điên đến thế.

Cùng lúc đó, cô hầu gái nãy giờ lén lút quan sát từ xa, rụt rè bước đến.

“Sao? Đã bảo là chưa biết nó sống hay chết, nên đừng hòng.”

“Không, thưa cậu chủ, không phải chuyện đó ạ.”

“Thế thì sao? Định dùng miệng à? Tiếc là ta chưa có hứng đâu.”

Joshua vừa nói vừa nhếch mép cười, chân thong dong dạng ra. Cô hầu gái tái mặt, vội vàng lắc đầu lắp bắp nói:

“Chủ nhân bảo ngài đến tòa nhà chính, Có chuyện quan trọng cần bàn ạ.”

“À chuyện đó hả? Bảo anh ấy tự đến đây đi. Ta lười lắm.”

Làm gì có người hầu nào dám ngang nhiên truyền lại lời kiểu đó đến gia chủ chứ. Dĩ nhiên, những người hầu sẽ không trực tiếp nói với gia chủ mà sẽ báo qua quản gia, nếu truyện đạt nguyên xi lời của Joshua, chắc chắn cái đầu sẽ không còn nằm yên trên cổ. Nhưng đúng lúc đó…

“Thưa cậu chủ, lâu rồi không gặp ngài.”

Đối với cô hầu gái đang run rẩy kia, người vừa đến chẳng khác nào một vị cứu tinh. Trong số những người ở tòa nhà chính, chỉ có quản gia là người dám nhìn thẳng vào Joshua mà không tỏ ra sợ hãi. Joshua khẽ cười, hất tay ra hiệu cho đám người nhà Medicis rời đi. Khi họ đi khuất, hắn nở nụ cười nửa miệng.

“Nước.”

Joshua bước ra khỏi bồn tắm, cô hầu gái đang cúi gằm mặt vội bước tới, dội nước sạch và lau người cho hắn. Sau đó, cô đưa ra một chiếc khăn tắm lớn. Joshua cầm lấy và tự lau khô người.

Các quý tộc khác thường để người hầu của mình làm mọi thứ từ đầu đến cuối, nhưng cậu chủ nhà này lại không thích người khác chạm vào cơ thể mình một cách tùy tiện. Như thể có một kiểu ám ảnh kỳ lạ.

Joshua thả khăn xuống sàn, lần này cô hầu gái nhanh chóng đưa áo choàng tắm đến. Hắn khoác vào, thắt dây, rồi bước ngang qua quản gia như thể ông ta vô hình.

“Cậu chủ, chủ nhân muốn cậu có mặt vào ngày mai.”

“Bảo là tôi đi săn rồi.”

“Gặp chủ nhân là việc cần được ưu tiên. Sau đó tôi sẽ đích thân chuẩn bị sẵn mọi thứ để cậu có thể đi săn ngay lập tức.”

Joshua đang lau mái tóc của mình bằng chiếc khăn mới rồi liếc nhìn Milo, khẽ cười.

“Milo.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

“Không đến biệt viện làm được à? Ở đây ta chả vừa mắt ai cả.”

“E rằng là tôi không thể, nhưng cậu có thể qua xem thử. Lần này có một vài hầu gái mới đấy ạ.”

Joshua nghiêng đầu rồi bật cười. Nụ cười ấy đẹp đến mức ai nhìn cũng phải xiêu lòng.

“Cho ta chọn trước hả?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Kể cả khi đó là người của anh trai tôi?”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Joshua bật cười thành tiếng, rồi vỗ nhẹ lên vai Milo.

“Đừng lo, ta đã bao giờ thèm muốn đồ của anh trai ta đâu? Mai ta bận thật, để ngày kia ta sẽ đến.”

“Cậu chủ muốn tôi thưa với chủ nhân là cậu sẽ đến vào ngày mai chứ?”

Đã phục vụ cậu chủ gần chục năm, Milo kiên quyết không nhượng bộ.

Joshua cười khẩy.

“Thật sự là ngày mai không được. Nhưng ngày kia, ta sẽ đến sớm. Thật đấy.”

※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com (web tạm: tececede.com).

– Còn tiếp ở chương sau –

***

Tên truyện: Săn Lùng Omega

Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ

Translator: Vanh

Proofreader: Kitnhuy

Bình luận chapter 04
Vui lòng đăng nhập để bình luận
Bình luận (0)
Chưa có bình luận nào
04