Săn Lùng Omega

Tên truyện: Săn lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Vanh
Proofreader: Kitnhuy
***
Chương 1:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
“Ư ư, a! Không được!”
“Có gì mà không được chứ? Cậu đang ướt như thế này cơ mà, chẳng phải là đang rất muốn tôi làm hay sao.”
Hương dâu tây nồng nàn lan tỏa, hóa ra có một thứ xinh đẹp hệt như một quả dâu tây căng mọng đã lăn lóc tới và nằm vùi trong khu rừng này. Cái gì vậy? Joshua nhẹ nhàng tách hai bên mông mềm mại ra và úp mặt mình vào giữa khe hở đó. Omega nhỏ tuổi giật mình hoảng sợ, cố gắng để có thể bò về phía trước.
“A!”
Joshua sẽ không đời nào để yên mà không làm gì. Hắn tiến lại túm lấy chiếc cổ chân non nớt của Omega bé nhỏ đang cố gắng bỏ chạy và kéo mạnh, cơ thể đang cố bò lổm ngổm ngay lập tức ngã xuống đất như con ếch nhỏ, nằm sõng soài trên mặt đất.
“A, đau, đau quá!”
Da thịt bị cọ xát mạnh với nền đất đá, làm cho Omega oà khóc nức nở.
“Đau à? A, đầu gối bị trầy rồi sao? Vậy thì hãy lót cái này xuống dưới rồi tiếp tục làm nhé.”
Joshua vội kéo lấy chiếc áo khoác của mình đang bị vứt ở góc đằng kia, trải xuống đất rồi quay sang bế bổng Omega nhỏ bé, đặt lên chiếc áo khoác rồi chỉnh lại tư thế quỳ sấp. Cặp mông trắng hồng mềm mại của Omega dần lộ hết ra, chiếc quần đang mặc giờ chỉ còn vắt vẻo ở một bên mắt cá chân, nhìn qua trong rất ngon mắt. Giống như một chiếc bánh kem dâu tây phủ đầy kem tươi nhưng chưa được bóc hết lớp giấy gói vậy.
“Thế nào? Giờ thì đầu gối không đau nữa rồi đúng không? Thấy ta dịu dàng phải không nào?”
Nếu như biết rằng kẻ vừa nói ra câu này là ai, thì đến ngay những con chó hoang đi ngang qua cũng phải bật cười. Ở Albitro này, liệu có mấy ai là không biết đến gia tộc Marguerite? Đến cả những đứa trẻ sơ sinh còn đang bú mẹ ở Albitro cũng biết gia tộc đó thánh thiện và cao quý đến nhường nào.
Và…những người có thể nhìn thấu rõ sự tình đều biết rằng Joshua Marguerite, nhị thiếu gia của gia tộc ấy, trái với khuôn mặt đẹp đẽ kia, hắn lại là một kẻ tàn bạo và vô cùng nhẫn tâm.
“Hức, không thích, không thích mà.”
Chỉ có điều, Omega nhỏ bé đang bị đè dưới thân thể của hắn ta lại không hề hay biết kẻ đang chiếm lấy cơ thể mình là ai.
Lỗi của Riel chỉ có ba điều: thứ nhất, mãi cho đến tận bây giờ cậu mới phát triển thành Omega; thứ hai, vì muốn ăn dâu tây vào ngày sinh nhật nên cậu mới bước vào khu rừng này; và cuối cùng, thứ ba, cậu không hề hay biết chủ nhân thật sự của khu rừng này là ai.
“Giờ cậu đang nghĩ linh tinh gì đấy? Xem ra vẫn còn dư sức để làm vậy nhỉ?”
Mùi đất ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng vào người và bao trùm lấy cậu. Tựa như một con mãng xà khổng lồ siết chặt toàn thân, nó làm cậu nghẹn thở. Khó thở đến mức nước dãi theo khóe miệng mà không ngừng chảy ra. Một cơ thể ấm áp từ phía sau đè lên người và ôm chầm lấy cậu, Joshua nâng cằm Riel lên, xoay mặt cậu về phía mình. Khuôn mặt nhỏ bé của Omega giờ đây ướt đẫm nước mắt, nước mũi và lấm lem nước dãi.
“Cậu khóc trông thật xinh đẹp. Thật sự rất đẹp. Đẹp đến mức làm tôi muốn liếm sạch nước mắt của cậu và nuốt trọn tất cả.”
Joshua đặt môi mình lên đôi môi đang rỉ máu của cậu. Có lẽ đây là nụ hôn đầu của cậu, cơ thể nhỏ bé đang trong vòng tay của hắn vì thế khẽ run lên. Sao lại có một thứ đáng yêu như này xuất hiện chứ? Hắn đã săn lùng không biết bao nhiêu Omega ở Albitro, nhưng chưa từng gặp một Omega nào như người đang nằm trong vòng tay của hắn lúc này.
“Hừm, hức.”
Tiếng khóc rỉ ra từ đôi môi mím chặt. Âm thanh ấy kích thích đến mức hắn chỉ muốn ngay lập tức đâm thẳng thứ dương vật đang nổi đầy gân xanh của mình vào bên trong cái lỗ nhỏ hẹp kia. Nhưng rồi hắn cố kìm nén lại ham muốn đó, Joshua khẽ cắn vào đôi môi mềm mại kia. Đôi môi nhỏ nhắn như chiếc mỏ chim sẻ hé mở khi cậu khóc. Thật đáng yêu làm sao. Đôi môi cậu hé mở theo những tiếng khóc nấc lên, hình ảnh ấy đẹp đến mức dương vật của hắn như muốn nổ tung. Hắn ghì chặt hơn môi mình vào môi của cậu, cọ xát, cậu thở dốc, đưa bàn tay nhỏ bé ra sau cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng cơ thể rắn chắc ấy của hắn không hề bị lay động.
“Hức, ư.”
Cậu vung vẫy đôi tay nhỏ bé như bông cố gắng van xin hắn. Hình ảnh đó chẳng khác nào một con thú nhỏ bé bị đè nén đang vùng vẫy trong vô vọng. Omega thở dốc, Joshua muốn nuốt trọn từng hơi thở đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn thương xót mà hé môi mình ra một chút.
“Hộc, ha, ha.”
Cậu thở dồn dập, nước mắt giàn dụa. Joshua dùng lưỡi liếm dài lên má cậu, Omega nhỏ bé run rẩy, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.
“Lần đầu à?”
Hắn ghé sát thì thầm vào tai cậu, cậu vội vàng gật đầu. Thật giống một chú cún con. Không phải sao? Hay là một chú nai con nhỏ bé? Sao cũng được. Dù là gì đi nữa, chỉ cần bắt được và nuốt chửng là xong.
Joshua một tay nắm lấy gáy trắng nõn của cậu, ấn mạnh xuống đất. Omega run rẩy, áp má lên chiếc áo khoác hắn trải dưới đất.
“Phải, ngoan lắm. Giờ thì banh mông ra và cho tôi xem cái lỗ đó nào. Giỏi lắm.”
Cái mông căng tròn hướng lên trời, cùng với đôi vai non nớt đang run rẩy, trông cậu bây giờ chẳng khác nào một con sâu đang bò trên mặt đất. Hồi bé, mỗi khi Joshua dùng cành cây chọc vào chúng, chúng đều co rúm lại và run rẩy như thế này. Cảm thấy thú vị, Joshua ngày còn bé suốt ngày cầm những cành cây đi khắp nơi trêu chọc đủ loại côn trùng trên mặt đất.
“Hức, hức.”
Omega nhỏ bé cả người đang run rẩy, cố gắng khép chặt hai chân lại.
“Phải dạng chân ra chứ.”
Cậu từ từ mở rộng đôi chân đang khép chặt theo mệnh lệnh. Hắn nhìn thấy cảnh tượng ướt đẫm phía sau cậu. Toàn thân cậu một mùi hương dâm đãng đầy kích thích lan tỏa khắp nơi. Joshua một lần nữa muốn vùi mặt vào cái lỗ đó.
Rõ ràng kỳ phát tình còn chưa bắt đầu, nhưng pheromone của một Alpha cực trội đã rỉ ra dù chỉ một lượng nhỏ cũng đủ khiến cho cơ thể bé nhỏ của một Omega nóng bừng. Có lẽ vì sợ hãi trước cơ thể không thể kiểm soát, Omega nhỏ bé chỉ biết liên tục khóc.
“Hay là tôi liếm phía sau cho cậu nhé? Lần đầu tiên nên phải nhẹ nhàng chứ.”
Joshua nói, dù sự dịu dàng chẳng hề liên quan gì đến anh ta. Trời đất! Joshua Marguerite mà lại dịu dàng ư? Nếu hắn ta thực sự dịu dàng và có tâm hồn đẹp như vẻ ngoài của mình, thì ngay từ đầu đã không đời nào đi săn lùng các Omega, dù biết rất rõ kỳ phát tình của mình sắp đến.
Đối với giới quý tộc, điều quan trọng nhất chính là nối dõi dòng tộc. Các quý tộc, đặt biệt là các gia chủ, đều là những Alpha, vì vậy họ mong muốn có được người thừa kế mang đặc tính của mình. Để sinh ra người thừa kế, họ cần có Omega, thế nên các Alpha lùng sục khắp nơi tìm kiếm Omega để có thể duy trì giống nòi.
“A a! Không, không được!”
Trái với lời nói là sẽ liếm cho cậu, Joshua lại đưa một ngón tay vào lỗ hậu của cậu. Cái lỗ ướt át nuốt chửng lấy ngón tay trắng dài của hắn ta. Riel, người chưa từng để bất cứ thứ gì vào nơi đó, trong nỗi sợ hãi cậu cố quay đầu lại nhìn. Nhưng trái với ý muốn, cơ thể cứng đờ vì sợ hãi của cậu không chịu nghe lời. Cậu chỉ biết lắc đầu liên tục một cách vô thức. Joshua cảm thấy không hài lòng với điều đó, hắn dùng bàn tay lớn của mình ấn mạnh gáy nhỏ của cậu xuống. Khuôn mặt trắng bệch lại úp vào chiếc áo khoác trải trên đất.
“Chết tiệt, hãy nhìn cái lỗ nhỏ cứ giật giật kìa”Joshua cười khẩy, đưa thêm một ngón tay vào. Riel úp mặt vào chiếc áo, khó thở, cố gắng lắc mông qua lại. Trong suy nghĩ của cậu đấy là cách duy nhất để thoát khỏi bàn tay của kẻ đang đè đầu mình, nhưng trong mắt Joshua, trông chẳng khác gì một Omega nhỏ bé đang lắc mông quyến rũ, mời gọi hắn làm thịt mình.
Joshua hơi nới lỏng bàn tay đang đè đầu cậu, rồi lặp đi lặp lại động tác rút ra đút vào ngón tay giữa hai mông. Trong khu rừng tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở dốc của Riel, người vừa mới phát triển thành Omega và âm thanh ướt át của cái lỗ đang ngậm chặt các ngón tay của hắn vang lên.
“Hức, ư ư, a!”
Nước mắt làm mờ cả tầm nhìn. Riel vô thức lau mặt vào chiếc áo đắt tiền và sang trọng kia. Dù bị một Omega thấp hèn như cậu làm bẩn áo, nhưng gã quý tộc đang đè cả người lên cậu từ phía sau cũng chẳng hề bận tâm. Chẳng biết đây là may hay rủi, nhưng Riel, người chỉ làm những công việc vặt vãnh ở nhà thổ, biết đến gia tộc Marguerite nhưng lại không hề hay biết mặt của Joshua. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho Riel.
Joshua thích cái cách cái lỗ siết chặt như muốn cắn nuốt ngón tay của mình. Quả nhiên, lần đầu tiên luôn mang lại cảm giác kích thích. Dù sao thì một cái lỗ còn trinh bao giờ cũng tốt hơn một cái lỗ không còn khít. Nhưng nói ra thì được gì đâu.
Rút ngón tay ra, Joshua kéo mông cậu lên cao hơn một chút, vùi mặt vào khe hở đã banh rộng ra hết cỡ. Omega thoáng giật mình, chân đạp loạn xạ. Nhưng trong mắt của Joshua, hành động đó chỉ trông thật đáng yêu.
“A a, không được, không được.”
Chụt chụt, Joshua phát ra âm thanh khi mút giữa khe mông của cậu.
Riel không thể chịu đựng được nữa. Thật không thể tin được. Một quý tộc lại đi liếm phía sau của một kẻ sống ở nhà thổ như cậu! Riel đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Bây giờ, có lẽ là do ảnh hưởng của pheromone nên mới như vậy, nhưng một khi chuyện này kết thúc, cậu sẽ ra sao? Liệu cậu có bị giết vì dám quyến rũ một quý tộc, lợi dụng lúc quý tộc mất kiểm soát vì đang trong kỳ phát tình để làm chuyện dâm loạn không?
“Sao vậy? Sao pheromone đột nhiên lại thế này? Có chuyện gì khiến cậu lo lắng à?”
Joshua vừa vùi mặt xuống và liếm láp phía dưới, khẽ nhấc đầu lên và hỏi. Riel rùng mình, lạnh người vì không biết hắn đang nói với ai.
“Thích chứ? Chỗ này đang cương cứng hết cả lên rồi này?”
“Ư ư! A, làm ơn. Đau quá, đau quá.”
Khi Riel bất ngờ bị một bàn tay nắm lấy dương vật, cậu giật mình cố gắng nhích người về phía trước, nhưng sức nắm của bàn tay đó càng chặt hơn. Joshua dùng tay còn lại luồn xuống dưới bụng Riel, kéo cậu sát vào người mình.
“Đừng chạy trốn. Nếu cậu chạy, tôi sẽ đuổi theo đấy”
Rõ ràng Joshua đang ám chỉ hành động cố gắng thoát ra lúc này, nhưng lời nói lại khiến Riel cảm thấy như hắn đang ra lệnh cho cậu đừng hòng trốn thoát khỏi khu rừng này, làm cho cậu sợ hãi tột độ. Riel vội vàng gật đầu lia lịa.
“Ngoan ngoãn thế này mới đáng yêu chứ. Cậu là Omega trội à?”
Joshua ôm trọn thân hình nhỏ bé vào lồng ngực rắn chắc, thì thầm vào tai Riel.
“Tôi… tôi không biết.”
Riel thực sự không biết. Bởi vì chỉ ngay trước đó thôi, cậu rõ ràng vẫn là một Beta.
Hôm nay là sinh nhật Riel, cậu rất muốn ăn một chiếc bánh kem dâu tây. Sinh ra đã bị bỏ rơi ở nhà thổ, Riel là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, và thực ra đến chính cậu cũng không biết chính xác ngày sinh nhật của mình. Chỉ là có ai đó từng nói rằng ngày 25 tháng 5 là sinh nhật của cậu, nên từ đó đến nay cậu luôn tin và sống với niềm tin rằng đó là ngày sinh nhật của mình.
Nếu có thể, Riel muốn dốc hết tiền túi để mua một chiếc bánh kem dâu tây mà ăn, nhưng cậu chẳng có đồng nào. Những người sống cùng ở nhà thổ đều chắc chắc ai nhìn Riel cũng sẽ nghĩ cậu là một Omega, nhưng kỳ lạ là đến tận năm mười chín tuổi cậu vẫn chẳng hề có dấu hiệu nào cho thấy mình sẽ phát triển thành Omega.
Nếu trở thành Omega, Riel có thể kiếm được rất nhiều tiền. Những Omega ở nhà thổ hầu hết đều là những Omega đang trong kỳ phát tình dữ dội, ngay cả họ cũng có thể kiếm đủ tiền để có một cuộc sống dư dả. Còn Riel, người chỉ làm các công việc vặt vãnh, ngày qua ngày lo chạy ăn từng bữa.
Thế nên, Riel quyết định ăn dâu tây thay vì bánh dâu. Cậu chợt nhớ ra đã từng nhìn thấy dâu tây trong khu rừng đã từng ghé qua vài ngày trước. Tuy có chút tiếc nuối vì không được ăn bánh dâu, nhưng vì không có tiền, Riel đã làm quen với việc từ bỏ một thứ gì đó. Trong khu rừng bước vào, nơi những quả dâu tây nhỏ bé đỏ rực đang khoe sắc. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy thèm thuồng.
Đối với Riel nghèo khó, thì thịt là một thứ xa xỉ mà cậu không dám mơ tới. Trong khu rừng rộng lớn này, cậu chỉ có thể hái trái cây và nhặt rau mang về ăn mà thôi. Khu rừng này thuộc về một gia tộc quý tộc, nhưng Riel nghe người ta nói rằng chỉ hái một ít quả ở đây thì không sao. Hầu hết đất đai ở Albitro đều thuộc sở hữu của gia tộc Marguerite hoặc Medicis, và cả hai gia tộc này đều rộng lượng, nên họ thường nhắm mắt cho qua khi những người nghèo khó đến rừng để lấy thức ăn. Vậy nên, hái vài quả dâu tây để lấp đầy bụng chắc hẳn cũng chẳng có vấn đề gì.
Sau khi tính toán nhanh chóng, Riel vội vàng hái vài trái dâu và cho vào miệng. Đúng lúc cậu nghĩ đã lấp đầy bụng được một chút, thì một mùi đất ẩm nồng nặc bỗng ập đến, cơ thể cậu đột nhiên nóng ran và đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Cậu đã ngất đi chăng? Khi khó khăn lắm mới mở mắt ra được, Riel nhận ra mình đã phát triển thành Omega và đang bị ai đó đè lên.
“Sao lại không biết, hả?”
“Thật, hức, thật sự không biết, aa…”
“Vậy sao? Thế thì tôi sẽ giúp cậu biết. Đừng sợ. Tôi là người dịu dàng mà.”
Giọng nói dịu dàng lướt qua những sợi lông tơ trên vành tai cậu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.“Chỉ cần tôi đâm vào đây thì cậu sẽ biết thôi. Ngoan nào? Đừng sợ.”
Âm thanh tháo thắt lưng và kéo khóa quần vang lên từ phía sau.
“Để tôi yêu thương cậu.”
Joshua mút mạnh vào vành tai trắng nõn của cậu. Nó mềm mại và ngọt ngào như kem tươi vậy. Ngắm nhìn cậu ngồi giữa vườn dâu, đưa những quả đỏ mọng vào miệng, đẹp đến mức hắn không thể làm khác được. Lâu lắm rồi hắn mới gặp một Omega khiến cơ thể mình rạo rực đến như thế. Đang lúc cảm thấy việc đi săn dần trở nên nhàm chán, thì thật tuyệt, hắn đã tìm được cậu.
Omega bé nhỏ bị giam trong vòng tay của hắn chỉ biết run rẩy như một con thú nhỏ. không còn dám nghĩ đến chuyện bỏ chạy nữa.
“Hức hức.”
“Sao lại khóc?”
“Tôi sợ.”
“Không sao đâu. Sẽ không đau đâu.”
Cảm thấy rằng dương vật đang cọ xát giữa khe mông đã vượt quá kích cỡ bình thường, vậy liệu có nên tin vào lời nói “sẽ không đau” của hắn không? Đúng lúc đó, như thể muốn chặn đứng mọi suy nghĩ, một vật thể cứng rắn đột ngột đâm vào xé toạc cơ thể của cậu.
“A a, đau! Đau quá!”
Tiếng rên rỉ trong trẻo của Riel vang vọng khắp khu rừng tĩnh lặng. Cậu cảm giác như cơ thể mình bị xẻ làm đôi. Mặc dù các lỗ đã ướt át và trơn nhầy, nhưng dương vật của Alpha đã đâm vào quá sức to lớn. Cái lỗ nhỏ hẹp làm sao có thể chứa nổi nó. Hơn nữa, đây lại còn là lần đầu tiên của cậu.
“Mẹ kiếp, kiểu này chắc cả khu rừng sẽ đồn ầm lên chuyện mình địt nhau ở đây mất. Mà kệ, chẳng sao cả. Đây là rừng của ta mà.”
“Hức, ứ, ứ.”
Riel chẳng còn tâm trí để nghe hắn nói thêm gì nữa. Cậu chỉ biết rên rỉ không ngừng.
Joshua lại nắm lấy cằm Riel, xoay đầu cậu ra sau và hôn lên môi. Khuôn mặt trắng trẻo ướt đẫm, bóng nhẫy như cái lỗ phía sau của cậu vậy. Lưỡi hắn luồn sâu vào miệng cậu, càn quét khắp nơi. Hắn mút mạnh cái lưỡi nhỏ bé đang lúng túng của cậu, khiến Riel như muốn phát điên. Bụng dưới cậu đau như bị xuyên thủng. Với Riel, đây là lần đầu tiên cậu làm tình, thậm chí cũng là lần đầu cậu hôn ai đó, nên cậu vụng về cố gắng đáp lại. Trong khi đó, từ phía sau, cây gậy khổng lồ đang cố gắng chen vào cái lỗ của cậu, tiến sâu hơn vào bên trong.
“Ư ư, ứm.”
Tiếng rên rỉ không thể thoát ra ngoài mà chui lọt vào miệng Joshua. Hắn lại thả thêm pheromone. Omega nhỏ đáng yêu kia đáp lại bằng cách tỏa ra thứ pheromone mùi dâu tây nồng nàn. Cái mùi pheromone này cũng chẳng khác gì chủ nhân của nó, ngọt ngào và cuốn hút.
Joshua rời môi, rồi không do dự, đâm mạnh một phát. Dương vật to lớn cố gắng lách vào cái lỗ nhỏ hẹp, đâm sâu vào bên trong.
“Á!”
“Hả? Sao vậy?”
“Á!”
“Hả? Sao vậy?”
Omega bé nhỏ gục hẳn xuống. Joshua nhìn cậu đang rũ rượi với ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu. Trong lúc đó, hắn để ý thấy chiếc áo khoác đen của mình đã ướt đẫm một thứ chất lỏng trắng đục.
“Thôi kệ, chẳng sao cả. Cứ đâm tiếp, kiểu gì nó cũng tỉnh lại thôi.”
Joshua nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Rồi hắn bắt đầu chuyển động hông trở lại. Riel, bị ngập trong pheromone quá mức, đã bất tỉnh và nằm im không chút động đậy, nhưng Joshua vẫn chậm rãi di chuyển cơ thể, khiến mái tóc đen óng mượt tung bay. Động tác của hắn giống như một con mãnh thú vậy.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ họ sẽ nghĩ Joshua đã bắt đầu kỳ phát tình. Nhưng thực tế, hắn còn chưa bắt đầu. Chỉ mới ở giai đoạn báo trước mà đã khủng khiếp như thế này, thì kỳ phát tình chính thức sẽ còn kinh khủng đến mức nào, chỉ có những ai từng trải qua mới có thể biết được.
Thời gian phát tình của Joshua, một Alpha cực kỳ trội kéo dài khoảng bốn ngày, nhưng nếu tính cả giai đoạn tiền phát tình và thời gian để cơ thể bình ổn lại sau khi phát tình kết thúc, thì suốt gần một tuần hắn chỉ đắm chìm trong hoạn lạc. Thử hỏi có cái thân dưới nào trụ nổi với cường độ đó chứ? Hầu hết các Omega đề không thể chịu nổi suốt một tuần đó, nên vào mỗi đợt phát tình của Joshua, cánh cửa biệt thự phụ của gia tộc Marguerite lại có vô số các Omega bước qua rồi rời đi chẳng mấy lâu sau.
Nhưng dù biết rõ chu kỳ phát tình như vậy sắp đến, Joshua vẫn cố tình ra ngoài để săn Omega. Và rồi, hắn ta phát hiện một Omega trẻ tuổi trong khu rừng thuộc sở hữu của mình. l“Một con nai nhỏ lạc vào đây kìa. Chẳng biết sợ là gì, nhóc con.”
Joshua không thể nhớ nổi đã ôm Omega đó bao nhiêu lần sau khi Omega ngất đi. Lần đầu tiên, một cái lỗ có thể siết chặt lấy hắn ta tới mức chính bản thân hắn cũng muốn phát điên. Lâu lắm rồi hắn ta mới cảm thấy thỏa mãn đến vậy. Hắn tận hưởng cậu như con thú đói gặp được dòng suối ngọt sau cơn hạn dài, đắm chìm mãi không dứt ra được.
Thế mà…
“Hà! Đồ khốn!”
Hắn đã cư xử biết điều đến thế còn gì.
Sau bao lần làm tình mãnh liệt như thế, Joshua đã ôm lấy Omega ấy mà thiếp đi. Rõ ràng cả hai đã ngủ ngay trên chiếc áo khoác của hắn ta, vậy mà lúc tỉnh dậy, Omega đã biến mất không một dấu vết.
“Chạy rồi sao?”
Joshua nhếch môi cười, bàn tay lùa vào mái tóc đen nhánh như màn đêm.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
– Còn tiếp ở chương sau –
***
Tên truyện: Săn lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Vanh
Proofreader: Kitnhuy

Bình luận (2)
Theo
1 month agoVào đọc cho bà Dạ đỡ buồn =}}}}
phương ngọc
1 month agoCái tag ngọt ngào đã khiến tôi bấm vào để đọc