Săn Lùng Omega

Tên truyện: Săn lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Vanh
Proofreader: Kitnhuy
***
Chương 2:
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
Khi Riel mở mắt, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải trốn ngay. Cậu cẩn thận gạt tay của Alpha - người đang ôm chặt lấy mình từ phía sau, lúc này đang chìm vào giấc ngủ. Alpha ngủ say, quần cũng tụt hết xuống, dương vật cương cứng một nửa đang áp vào mông cậu. Riel run rẩy nhặt quần áo của mình lên. Nhưng cậu không dám mặc chúng ngay tại đó bên cạnh hắn. Chỉ cần một tiếng động nhỏ khiến cho tên quý tộc kia tỉnh giấc và phát hiện cậu đang cố tìm cách bỏ trốn, có thể cậu sẽ bị giết ngay lập tức.
Riel ôm chặt quần áo vào lòng, cố gắng nhón chân chạy thật nhanh để thoát khỏi khu rừng. Người cậu run lẩy bẩy và nóng ran, nhưng đó không phải là vấn đề ngay lúc này. Cậu cần phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức. Đôi chân cứ va vấp vào nhau, khiến cậu ngã xuống không biết bao nhiêu lần. May mắn thay, cậu ở gần lối ra của khu rừng và nhanh chóng có thể thoát ra được.
Trước khi bước ra đường, Riel vội vã mặc lại quần áo. Bộ quần áo tả tơi, giờ đây trông chẳng khác gì chiếc giẻ rách vì bị hắn xé toạc một cách thô bạo.
Mọi người đi ngang qua đều liếc nhìn Riel với ánh mắt kỳ lạ. Có người chỉ trỏ, có người thì thào to nhỏ. Nhưng khi cậu đến càng gần nơi mình sống, những ánh mắt ấy dần thưa thớt. Có vẻ như họ nghĩ: “À, chắc là vừa đi tiếp khách từ đâu về”.
Nhà thổ, nơi Riel sinh sống nằm ở một góc khuất sâu nhất trong con hẻm bẩn thỉu. Một lối đi hẹp và tối tăm, nơi những căn nhà tồi tàn chen chúc dính sát vào nhau. Và căn nhà cuối cùng trong đó, nơi tệ nhất chính là chỗ ở của Riel.
Riel cẩn thận bước lên từng bậc cầu thang ọp ẹp, những chiếc ván gỗ mục nát phát ra những tiếng kêu cót két chói tai. Riel chui vào căn phòng tồi tàn của cậu, nằm vật xuống chiếc giường có tấm đệm lún sâu, kéo tấm chăn đã rách bươm phủ kín từ đầu đến chân.
“Hộc, hộc.”
Giờ đây cậu mới thực sự có thể thở được. Cậu không nhớ rõ rằng mình đã trốn thoát như thế nào. Chỉ đến khi nằm xuống giường, những giọt nước mắt nhẹ nhõm mới bắt đầu trào ra. Cơn sốt lại bắt đầu bùng lên. Cơ thể đau nhức khắp nơi, và có thứ gì đó cứ liên tục rỉ ra từ phía sau. Môi cậu - nơi từng ngậm lấy thứ to lớn ấy, cũng rách toạc, khiến cậu không thể cử động được môi.
Tất cả những gì cậu làm chỉ là đi vào rừng hái dâu để ăn. Vậy mà, lại xảy ra chuyện như thế này. Lẽ nào đó là một việc sai trái đến vậy sao?
Riel dùng lòng bàn tay lau đi khuôn mặt đẫm nước. Cảm giác là lạ khiến cậu nhìn xuống, thấy lòng bàn tay trắng nhỏ của mình đã lấm lem đầy bùn đất. Riel run rẩy, hốt hoảng chà mạnh đôi tay lên chiếc ga giường để lau sạch.
Nơi này, đón đủ hạng người. Phần lớn là dân thường, nhưng đôi khi cũng xuất hiện những kẻ nhìn qua cũng thừa biết là thuộc tầng lớp quý tộc. Những vị khách như thế thường chỉ đến vào những đêm tối, đến những đầu ngón tay của họ cũng chẳng thể thấy nổi, và họ đều sẽ liên lạc với nhà thổ trước khi đến để đảm bảo rằng sẽ không có kẻ nào bén mảng đến cùng lúc.
Những vị khách đến nhà thổ thường nhìn Riel, người đang làm công việc vặt vãnh tại đây và tò mò hỏi liệu cậu có phải là Omega không? Dù cho cậu luôn lắc đầu phủ nhận, vẫn có vài người không tin. Chủ nhà thổ, mỗi lần như thế đều cười mà giải thích với họ, nhưng hơn ai hết lại là người mong mỏi Riel phát triển thành Omega nhất. Với ngoại hình như Riel, dù có là Omega cực trội đi nữa, cậu chắc chắn sẽ thu hút được vô số khách hàng.
Nhưng đáng tiếc, Riel chẳng hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cậu sẽ trở thành một Omega. Thế nên, việc duy nhất cậu có thể làm là những công việc vặt vãnh tại đây. Ban ngày thì giặt giũ, bạn đêm cậu dọn dẹp các căn phòng sau khi khách đã rời đi. Ngay cả việc tắm rửa cho các Omega khác sau khi tiếp khách xong, cũng là một phần trong công việc của cậu. Nhờ thế, thỉnh thoảng cậu cũng được tắm rửa cùng, gương mặt vốn đã trắng trẻo của cậu sau khi tắm càng trở nên mịn màng. Với vẻ ngoài như vậy, không ngạc nhiên khi khách hàng luôn để mắt đến cậu. Riel tuy cơ thể nhỏ nhắn, gầy gò, nhưng bàn tay lại rất khéo léo, vì vậy mà những cô gái bán dâm ở nhà thổ rất thích được cậu giúp đỡ khi tắm. Nhờ đó, Riel thường nghe được đủ thứ chuyện trong lúc giúp họ tắm rửa.
Những chuyện mà cậu nghe được gần đây thật khiến người ta lạnh sống lưng. Người ta nói rằng có đến hai vị Giáo hoàng, nhưng một người trong đó đã bị lật đổ. Riel nhíu mày, nghĩ rằng chẳng phải Giáo hoàng vốn chỉ có một hay sao? Ở đất nước này, có một gia tộc nổi tiếng là cái nôi sinh sản Giáo hoàng - đó là gia tộc Marguerite. Vị Giáo hoàng được công nhận chính thống cũng xuất thân từ gia tộc đó. Riel từng nghĩ chỉ có những người của gia tộc ấy mới được làm Giáo hoàng, nhưng với một người vốn chỉ làm những công việc tay chân như cậu, chẳng thể hiểu được mấy chuyện cao siêu ấy.
Dù sao thì, cũng nhờ chuyện đó mà vị thế gia tộc Marguerite càng được củng cố, trong khi những gia tộc khác ủng hộ vị Giáo hoàng kia nghe nói đều đã sụp đổ. Điều mà Riel hiểu được từ tất cả những câu chuyện nghe được, chỉ là: “Lại thêm một gia tộc nữa lụi tàn”.
Ngay cả với Riel, một người chẳng am hiểu tình hình chính trị, cũng cảm thấy thế giới đang thay đổi. Những gia tộc sinh ra đã là quý tộc như gia tộc Marguerite hay Medicis có lẽ sẽ không bao giờ suy tàn, cho dù thế giới có sụp đổ, còn lại những gia tộc khác đều như những con thuyền bị sóng đánh, trôi dạt và đắm chìm giữa đại dương.
Rốt cuộc thì gia tộc Marguerite và Medicis là những người như thế nào mà có thể trụ vững trong thời thế loạn lạc như vậy? Hầu hết đất đai ở Albitro đều là của họ, dân thường sống trên đất ấy, buộc phải nộp tiền thuê cho họ để có thể sinh sống. Ấy vậy mà, họ chưa từng đòi hỏi quá đáng. Vì thế, người dân ở đây cúi đầu trước hai gia tộc này còn nhiều hơn là trước Vua - kẻ mà đối với cuộc sống của họ vốn chẳng liên quan gì.
Cũng chính vì lý do đó mà vị tiên vương trước đây luôn dè chừng với hai gia tộc này. Đặc biệt là gia tộc Marguerite, ngài đã quá cảnh giác đến mức còn cho bầu một Giáo hoàng khác chỉ để có thể kiềm chế họ. Thế nhưng kế hoạch đó lại thất bại thảm hại, đã hủy hoại những gia tộc tham gia ủng hộ vị tân Giáo hoàng ấy, và đồng thời làm cho quyền lực của hoàng gia suy giảm.
Giữa dòng chảy của thời thế, cơ cấu kế vị trong giới quý tộc dường như cũng đang bắt đầu thay đổi. Trước đây, việc kết hôn giữa các gia tộc quý tộc là điều tối quan trọng. Nhưng giờ đây, khi tước vị đã không còn mang lại vinh quang như trước, các quý tộc bắt đầu khao khát có được “năng lực” để chứng minh sự vượt trội của mình. Và thứ được xem là đảm bảo những đứa trẻ được sinh ra vượt trội hơn cả Beta về mặt di truyền - chính là Omega trội.
Đây chính là lý do khiến cái gọi là “săn Omega” âm thầm trở thành trào lưu phổ biến trong giới quý tộc.
Riel đã từng nghe thấy cụm từ “săn Omega” này không ít lần trong những lúc làm việc tại nhà thổ. Lần đầu tiên nghe thấy, chỉ riêng từ “săn” thôi cũng đủ khiến sống lưng cậu lạnh toát. Quan điểm của các Omega khác về chuyện này thường chia làm hai hướng. Một bên lạc quan cho rằng, nếu có thể vào được một gia tộc tốt, sinh con cho họ chẳng phải là đổi đời sao? Bên còn lại thì lo lắng, liệu họ có thực sự sống sót trong cái gia tộc đó đến cùng hay không?
Và phần lớn nghiêng về sự lo lắng.
“Bọn quý tộc đúng nghĩa là săn Omega như săn thú, bắt về, khiến họ mang thai, nếu sinh ra một đứa con ưu tú thì giữ lại, còn không sẽ thẳng tay mà vứt bỏ không thương tiếc”.
“Nhưng dù sao thì, nếu may mắn sinh được một đứa con ưu tú, chẳng phải trở thành phu nhân trong nhà đó luôn hay sao?”
Riel đã nhiều lần nghe các Omega trong nhà thổ thì thầm với nhau. Họ bàn tán không ngừng về việc liệu cứ tiếp tục phục vụ khách ở nhà thổ như bây giờ để kiếm tiền đều đặn có tốt hơn không, hay trở thành con mồi cho bọn quý tộc để tìm cách chiếm được một vị trí trong gia tộc của họ thì tốt hơn. Nhưng vì Riel không phải là Omega, nên mọi lời bàn tán ấy đều nằm ngoài sự quan tâm của cậu.
Tại sao, câu chuyện đó lại hiện lên trong đầu sau khi cậu bỗng dưng phân hoá thành Omega trong rừng, và bị một gã quý tộc - kẻ rõ ràng là một Alpha cưỡng bức?
Riel trùm chăn kín người, run rẩy và khóc nức nở. Cơn sốt lại bắt đầu bùng lên. Nơi cái lỗ vừa bị đâm khi nãy vẫn còn cảm giác lạ lẫm, thắt lưng thì đau âm ỉ. Không chỉ thế, toàn thân cậu đau nhức như vừa bị ai đó đánh đập. Chỉ cần đặt tay lên trán dù chỉ một chút thôi, cũng đủ cảm thấy cơ thể mình đang nóng như lửa.
“Kh… khụ, hức…”
Cậu sợ lắm, cậu cảm giác như gã quý tộc kia sẽ tìm thấy cậu, lao vào bất cứ lúc nào sau khi ngửi thấy mùi pheromone của mình. Có thể hắn sẽ rút gươm ra, dí thẳng lưỡi gươm sắt lạnh vào cổ cậu mà gằn giọng hỏi tại sao cậu dám bỏ trốn. Và rồi không chút do dự mà đâm xuyên lưỡi gươm ấy qua cổ cậu.
“... Hức, đáng sợ quá…”
Từ miệng cậu lúc này chỉ thoát ra hơi thở nóng hổi, tiếng nức nở và những âm thanh rên rỉ xen lẫn sợ hãi.
Vị quý tộc đó sở hữu một vẻ ngoài đẹp đến chói mắt, nhưng lại là một người vô cùng đáng sợ. Miệng thì luôn giả vờ dịu dàng, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại. Pheromone của hắn như mùi đất ẩm len lỏi trong rừng sâu. Chính vì thế, khi hắn lén lút tiếp cận cậu từ phía sau, cậu đã không thể nào nhận ra. Một phần vì khi đó cậu đang mải mê hái dâu, cũng vì cứ ngỡ mùi hương kia chỉ là mùi của khu rừng thoảng trong gió mà thôi.
Hắn ta mang một khí chất nặng nề, đến mức khiến sống lưng người ta ớn lạnh. Bộ quần áo sang trọng và con ngựa hắn cưỡi, tất cả đều cho thấy hắn là con cháu của một gia tộc quý tộc. Nhưng hắn thuộc gia tộc nào chứ?
Cho dù có nghĩ nát óc, Riel với thân phận chỉ là một người làm việc vặt cho nhà thổ, cũng không thể nào biết được rằng hắn chính là Joshua, con trai thứ của gia tộc Marguerite.
Chủ nhà thổ nhìn Riel, đang giậm chân giặt giũ với ánh mắt đầy nghi ngờ. Riel hơi giật mình trước ánh mắt ấy, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, ra sức giậm chăn một cách chăm chỉ. Chủ nhà thổ quay sang nói với Lucy bên cạnh:
“Coi cái bắp chân kia kìa. Còn cả đùi nữa. Mảnh mai và trắng trẻo thế kia mà bảo không phải Omega thì chẳng phải quá kỳ lạ sao?”
“Biết làm sao được. Đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa phân hoá thành Omega thì chắc chắn chỉ là Beta thôi.”
Riel nghe rất rõ cuộc trò chuyện giữa hai người họ, nhưng vẫn không quay đầu lại, tiếp tục giặt giũ như thể không nghe thấy gì cả.
Gần nhà thổ có một bãi giặt đồ công cộng. Những đứa trẻ làm việc vặt thường hay giặt giũ ở đó, và nơi Riel ở nằm gần bãi giặt nhất.
Gần đây, Riel cố gắng tránh ánh mắt của mọi người, chỉ đến bãi giặt vào lúc chiều muộn. Lẽ ra, việc giặt giũ nên làm vào lúc có nắng tốt để phơi khô nhanh, nhưng vì chờ đến khi trời sắp lặn mới đi, nên công việc của cậu cứ bị chậm trễ. Điều đó khiến cho chủ nhà thổ không hài lòng một chút nào.
Nhưng Riel không còn cách nào khác. Cậu phải giấu đi việc mình là một Omega. Một khi lộ ra, va chạm với người khác chỉ càng nguy hiểm hơn.
Khi Riel đang mệt mỏi chịu đựng cơn sốt do chu kỳ phát tình mang lại, có một người ở nhà thổ cũng đang trải qua chu kỳ đó, chính là Lucy, một Omega nổi tiếng nhất ở đây. Ngay từ đầu, Lucy đã nhận ra Riel đã phân hoá thành Omega. Nhưng thay vì báo cho chủ nhà thổ, ngược lại Lucy giữ bí mật giúp Riel.
Lucy, là Omega nổi tiếng và được yêu thích nhất ở nhà thổ, phần lớn vì cô ấy là một Omega lặn - điều hiếm thấy ở nơi mà hầu hết các Omega đều mang tính cực trội. Vẫn chưa có Omega có biểu hiện tính trội trong nhà thổ. Bởi lẽ, nếu có Omega nào đó ở nhà thổ phát hiện là cực trội, chắc chắn sẽ bị một gia đình quý tộc nào đó bí mật mua đi. Nên ngay cả khi có biểu hiện, cũng không ai biết đến sự tồn tại của họ.
Trong con hẻm này Lucy không chỉ nổi bật nhờ đặt tính của mình, mà còn chính bởi ngoại hình đã khiến cô trở nên đặc biệt nhất. Mái tóc vàng dài óng ả, làn da trắng mịn, thân hình đầy đặn quyến rũ, gương mặt sắc nét càng thêm nổi bật hơn sau khi trang điểm, cùng kỹ năng giường chiếu làm hài lòng bất kỳ ai.
Mỗi lần lắm rửa, Lucy đều sẽ chọn Riel để làm người giúp đỡ. Cô rất quý mến Riel, một cậu bé ngoan ngoãn hiền lành. Lucy đặc biệt thích cảm giác được Riel chải tóc cho mình và không ít lần cô ôm lấy cậu vào trong lòng rồi nói: “Ước gì em là em trai của chị”.
Ngay trong đêm Riel phát hiện là Omega, Lucy khi đó đã đến phòng cậu trong khi mặt vẫn còn đỏ bừng vì cơn sốt. Riel đang run rẩy trong chăn, nghe thấy tiếng động thì giật mình hoảng hốt, tưởng rằng gã quý tộc đó đã lần theo pheromone của mình và đến đây để giết cậu.
“Có chuyện gì thế này?”
“Lucy…?”
“Em bị làm sao vậy?”
Vừa nhìn thấy Lucy, Riel liền òa khóc. Cậu vẫn không thể tin nổi chuyện mình đã biểu hiện là một Omega.
“Chuyện gì đã xảy ra với Riel của chúng ta vậy? Sao lại, đột nhiên…”
Lucy nhìn Riel với vẻ mặt hoang mang, rồi vội vàng lấy thứ gì đó từ trong người ra, nhét vào miệng Riel.
“Ư… Ưm.”
“Uống đi. Nhất định phải uống.”
Cô đưa ly nước lên miệng cậu, và Riel ngoan ngoãn làm theo.
“Đây là thuốc ức chế pheromone. Cầm lấy, nếu còn lên cơn thì nhớ uống tiếp. Trong thời gian của chu kỳ, em hãy ở trong phòng của chị. Ở cùng chị là được.”
Không cần suy nghĩ, Riel liền gật đầu lia lịa. Và thế là cậu đã ở lại phòng của Lucy suốt bốn ngày.
Vì là một Omega nhiệt tính thấp, nên chu kỳ của Lucy kết thúc sau hai ngày, nhưng cô vẫn giữ Riel ở lại phòng mình thêm hai ngày nữa. Chủ nhà thổ thì tức điên lên khi thấy Riel, người phụ trách việc giặt giũ và dọn dẹp biến mất suốt bốn ngày, nên đã lùng sục tìm kiếm. Nhưng Lucy nói rằng cô đã sai Riel đi làm việc, rồi dúi vào tay ông ta một ít tiền để xoa dịu và khiến ông ta im lặng.
“Riel, em có muốn sống ở đây với thân phận là một Omega không?”
Riel lập tức lắc đầu. Trước khi bản thân thay đổi thành Omega, cậu từng rất ghen tị với những Omega khác. Dù bản thân có làm việc chăm chỉ đến đâu, cậu cũng không có đủ tiền để mua nổi một miếng bánh dâu, trong khi những Omega khác chỉ cần tiếp một vị khách qua đêm là hôm sau đã có ngay một chiếc nhẫn mới, hôm sau nữa lại đeo một chiếc vòng cổ lạ. Bán những thứ đó đi là có thể mua quần áo và những đôi giày đẹp hơn. Mỗi lần nhìn bộ quần áo rách rưới trên người mình, Riel tự hỏi: “Tại sao mình lại là một Beta chứ?”
Nhưng giờ thì khác rồi. Sau chuyện xảy ra với vị quý tộc trong khu rừng kia, Riel bắt đầu nhận ra sự đáng sợ mà giới quý tộc mang lại. Họ sống ở những nơi khác, hưởng thụ văn hóa khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn có kẻ tìm đến nhà thổ. Họ mặc những bộ quần áo mà Riel có làm việc cả đời cũng khóc lòng chạm tới, trên người tỏa ra mùi hương đắt tiền. Thế nhưng khi họ cởi bỏ lớp áo đó, họ cũng chẳng khác gì người thường. Không, thậm chí họ còn tệ hơn.
Họ say khướt và bóp cổ Omega, ép buộc họ phải chiều chuộng quá đà, hoặc cưỡng bức họ đến mức để lại những vết thương ở môi hoặc vùng kín. Dù được trả rất nhiều tiền, nhưng với những Omega ở nhà thổ, nơi thân xác chính là kế sinh nhai, là phương tiện sinh tồn duy nhất của họ thì điều đó chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Khi những điều từng vô hình dần hiện rõ ra trước mắt, Riel nhận ra giới quý tộc thực sự xem thường những người sống trong nhà thổ đến mức nào. Dù là Omega hay là Beta, dù có bán thân hay là không thì trong mắt họ đều thấp hèn chẳng khác gì nhau. Nếu là Omega, còn nguy hiểm hơn nữa.
“Riel, nghe nói hiện tại gia tộc Medicis và Marguerite đang tuyển hầu gái đấy. Hay là thử đến xin việc vào một trong hai nơi đó xem sao?”
Lucy cẩn thận gợi ý. Riel gật đầu ngay tức khắc. Giờ khi đã phát hiện ra mình là Omega, nếu không muốn sống cả đời như một người bán dâm, thì cách duy nhất là thoát khỏi nhà thổ bằng mọi giá.
Quý tộc vẫn khiến cậu sợ hãi, nhưng nếu là những gia tộc như Medicis hoặc Marguerite, những gia tộc vốn được ca tụng là chính trực và có danh tiếng tốt thì lại là chuyện khác. Gia tộc Medicis là đại địa chủ sở hữu vùng đất rộng lớn nhất ở Albitro, chỉ riêng tiền địa tô thu được hàng năm của họ đã sánh ngang ngân sách một năm của hoàng gia.
Gia tộc Marguerite vốn có mối quan hệ thân thiết với gia tộc Medicis, từ lâu đã là gia tộc sản sinh ra các giáo hoàng. Những hậu duệ trực hệ thì kết hôn để duy trì huyết thống, trong khi những người không phải là gia chủ thì qua nhiều thế hệ đều sống như những giáo sĩ.
Hiện nay tại Albitro, giáo hoàng nắm giữ quyền lực vượt trên cả hoàng đế, và dù vậy, gia tộc Marguerite vẫn luôn giữ thái độ khiêm nhường, hay dang tay giúp đỡ cho cả những tầng lớp thấp kém, nhờ thế mà họ rất được kính trọng. Sự giàu có của họ đã tích lũy theo uy tín của gia tộc qua nhiều thế hệ.
Riel từng tình cờ nhìn thấy Castor Marguerite, gia chủ hiện tại của gia tộc Marguerite. Với mái tóc nâu và làn da trắng như tuyết, anh ta sở hữu vẻ đẹp tựa như chỉ có thể thấy trên những bức bích họa trong nhà thờ. Ngay cả những Omega nổi tiếng và có nhan sắc được khen ngợi nhiều nhất ở nhà thổ, cũng chẳng ai có thể so bì được với vẻ đẹp của Castor Marguerite. Người ta đồn rằng, tính cách của anh cũng ôn hòa và dịu dàng giống như vẻ ngoài tuyệt mỹ ấy.
Tuy nhiên, theo tin đồn được lan truyền ngoài kia thì người con trai thứ hai của gia tộc Marguerite lại là một kẻ gây rắc rối. Là một gia chủ lại có một người em trai như vây ở dưới trướng, thật khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng dù thế, trước danh tiếng của gia tộc Marguerite đó cũng chỉ là một vết nhơ nhỏ bé mà thôi.
“Có chỗ ăn chỗ ngủ, lại còn được trả tiền, quá tuyệt còn gì.”
“Vâng. Em cảm ơn, Lucy.”
Thay vì sống trong lo âu, thấp thỏm không biết khi nào thân phận Omega của mình sẽ bị bại lộ ở nơi này, chi bằng làm hầu gái cho một gia tộc danh tiếng rõ ràng tốt hơn nhiều. Trước lời của Lucy, Riel gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Riel đã đến xin làm hầu gái cho gia tộc Medici trước. Mặc dù rất muốn xin vào làm cho gia tộc Marguerite vì danh tiếng của Castor Marguerite, nhưng những tin đồn về người em trai của anh ta vẫn khiên Riel băn khoăn. Vì vậy, Riel quyết định thử xin vào gia tộc Medicis trước.
Nhưng đã có một vấn đề lớn. Đáng tiếc thay, gia tộc Medicis không nhận Omega. Họ chỉ nhận Beta mà thôi, và đó là điều kiện quan trọng nhất. Riel thất vọng quay về.
Giờ đây, Riel đã không còn lựa chọn nào khác. Thay vì sống trong lo âu ở nơi này, làm hầu gái cho nhà Margalit vẫn tốt hơn. Nếu tiếp tục ở nhà thổ và thận phận Omega bị bại lộ, cậu sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay những quý tộc đang sợ. Nhưng ở gia tộc Marguerite, nếu biết giữ mình kín đáo chỉ cần không gây chú ý, thì cậu có thể sống yên ổn với vai trò là một hầu gái.
Đúng lúc đó, Riel nhận được một tin vui và đã cực kỳ mừng rõ. Nghe nói người em trai thứ hai kia sống ở biệt viện, và dinh thự của gia tộc Marguerite thì rộng đến mức dù cho có sống cả đời ở đó, nếu không được phân công đến biệt viện thì cậu sẽ chẳng bao giờ phải chạm mặt người ấy. Hơn nữa, lần tuyển người này là để tìm hầu gái cho tòa nhà chính.
Riel cầu nguyện với thần linh. Cậu khẩn cầu được vào làm ở tòa nhà chính và không bao giờ phải rời khỏi đó. Sau khi dốc hết lòng thành cầu nguyện, Riel đến xin vào làm ở gia tộc Marguerite. Và ngay ngày hôm sau, cậu được nhận vào làm việc tại gia tộc Marguerite.
※ TCCD thân gửi: Mỗi lượt đọc của bạn là động lực rất lớn đối với Dạ nên vui lòng không reup dưới mọi hình thức (online, offline,...). Xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm website tccdtccd.com.
– Còn tiếp ở chương sau –
***
Tên truyện: Săn lùng Omega
Nhóm dịch: TCCD - Thiên Chu Chi Dạ
Translator: Vanh
Proofreader: Kitnhuy

Bình luận (0)